Kiều Giang

TÔI CÓ CHẾT CŨNG NHƯ TÔI CÒN SỐNG




Tôi có chết, vẫn vui như còn sống
Xin trời cao biển rộng hát cùng ta
Vẫn ngây ngất giữa bao tầng gió lộng
Và tình yêu ngồi hát với phong ba

Xin hãy đốt dùm tôi ngàn ngọn nến
Để cho tôi cầu nguyện với cuộc đời
Cho cành hồng hãy mãi mãi còn tươi
Em bé nghèo, có bánh mì buổi sáng

Cho tôi nói cùng trái tim thoi thóp
Đừng lau khô giọt nước mắt của tôi
Để tôi khóc trước giờ tôi giã biệt
Những đau thương giết chóc – cuộc đời này

Tôi đã chết mà vẫn vui như còn sống
Vẫn yêu thương và vẫn hé môi cười
Cho tôi tặng những cánh hồng buổi sáng
Vào trong tay run rẩy của cụ già

Hãy cho tôi hành hương về đất thánh
Để cầu cho nhân loại biết yêu thương
Không còn kẻ giết người, để tìm đất sống
Nước mắt tràn, làm mặn cả đại dương

Hãy cho tôi về những thảo nguyên xanh
Xem loài người biến rừng hoang thành ruộng lúa
Xin Thượng Đế cho tôi, cuối cùng phần ân huệ :
Hoa nở vàng trên khói lửa chiến tranh

Đừng liệm tôi bằng chiếc khăn tang trắng
Hãy cho tôi màu thanh khiết Oải Hương
Để tôi cắm trên dọc đường mây trắng
Hoa sẽ nồng nàng ngát mãi yêu thương

Bạn đừng cho tôi tiếng khóc cầu hồn
Vì tôi chỉ tạm biệt người để về vĩnh cửu
Tôi về nơi xưa , về nơi có Mẹ
Có tình thương yêu và có cả Thiên Đường.

  KG 30/6/2014
 


 

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 4 tháng 9 năm 2015

Bình luận về Bài thơ "TÔI CÓ CHẾT CŨNG NHƯ TÔI CÒN SỐNG"